Góc chia sẻ
Nhớ khi trăng rụng bên cầu/ Nhìn xuyên đáy nước nông sâu ai lường/ Lòng người nghĩ thật khá thương/ Thước nào đo được thiện lương ở đời.
Nhớ thương vương vấn nợ một đời/ Sao còn nhàn rỗi để dạo chơi/ Đến thiền môn tìm tâm tĩnh lặng/ Để buồn ngoài cửa mặc hoa rơi.
Nhớ thêm thiện pháp rất bền lâu/ Đưa ta qua bờ giác nhiệm mầu/ Đường trước sẽ thôi không mờ mịt/ Ngỏ sau quyết chẳng thể quay đầu.
Nhớ sao là nhớ những đêm thâu/ Định tâm thiền quán thở nhẹ sâu/ Tìm lại chính ta từ quá khứ/ Ngừng trôi lăn sẽ biết về đâu.
Nhớ mãi những ngày đội gió mưa/ Đạp xe đi học rất xa chùa/ Nón lá, áo tu, đôi dép cũ/ Bình yên chi lạ, thiếu hơn thừa.
Nhớ lắm trời đêm dưới bóng chùa/ Trăng treo vằng vặc gió sang mùa/ Đốt cúi, người người đi lễ Phật/ Hương nến, nhà nhà mõ chuông khua.
Nhớ về những lúc lắng tâm mình/ Ngồi nhìn lá rụng thấy yên bình/ Lắng nghe gió thổi hồn bay bổng/ Nhẹ bước chân mơ chuyện tái sinh.
Nhớ gì đâu, tuổi trẻ ngày thơ/ Màu xanh ruộng lúa rợp đôi bờ/ Bơi sông lội suối cùng lũ bạn/ Nhà tranh vách đất sống đơn sơ.
Nhớ lại một thời sống xa quê/ Xứ người lạnh lẽo chốn đi về/ Mùa thu thay lá mầu đỏ thắm/ Rụng ngập đường sực tỉnh cơn mê.
Nhớ tưởng ân cha mẹ/ Chăm nuôi lớn đàn con/ Quản chi bao vất vả/ Sao đền trả cho tròn.
Nhớ hoài lúc khoác áo nâu sồng/ Bỏ ngoài thân, lòng nhẹ như bông/ Phạm hạnh giới thân gìn giữ chặt/ Một đời tu ẩn hiện cửa Không.
Nhớ chi phiền muộn lấn xâm/ Nhớ chi phiến đá lặng câm tháng ngày/ Nhớ chi cõi khổ lâu dài/ Nhớ chi những thứ bên ngoài tâm ta.
Pháp âm
- Những áng mây trắng - Thơ: Hoang Phong - Diễn ngâm: Hồng Vân
- Mẹ ơi - Thơ: Thích Phước Hạnh - Nhạc: Hoàng Lan
- Khúc ca Tịnh Độ - Lời: Thích Phước Hạnh - Nhạc: An Sơn
Pháp âm khác >>
Thống kê truy cập
- Online: 55
- Số lượt truy cập : 6148066